Xin tiếp tục đồng hành với những đứa trẻ xấu số đáng thương này!

Chúng tôi những người Việt Nam sa cơ thất thế, mỗi người một hoàn cảnh khác nhau nhưng tất cả đều chung mục đích: mong được thay đổi cuộc sống cho bản thân, gia đình vợ con, một tương lai được tốt đẹp hơn cho cái mà cuộc đời mỗi người đã từng gặp phải.

Rời quê cha đất tổ ra đi, ấm ức trong lòng bao nỗi đau... nỗi đau riêng, nỗi đau chung... như bao lần tôi đã từng than thở cùng bạn bè: Rời cánh tay mẹ cuộc đời con nó bơ vơ lắm, khi xung quanh con người ta sống hoàn toàn dựa trên đồng tiền và quyền lực, ước gì con có một đôi cánh, con sẽ bay về sà vào vòng tay mẹ, để rồi khóc nức nở, khóc đến lúc nào con không còn nước mắt nữa, lúc tỉnh dậy con sẽ được yêu được ghét, được hưởng tất cả những gì con ước mơ.
Đến đất Chùa Tháp mới đó mà đã ần 20 năm, hai mươi năm ra đi với hai bàn tay trắng, chỉ được một cái vốn Mẹ cho đó là gần 20 năm ăn học. Lúc còn nhỏ Mẹ thường tâm sự với tôi: Mẹ nghèo, Mẹ không có gì để lại cho con, Mẹ chịu nắng mưa mà lo cho con ăn học, đólà cái vốn duy nhất Mẹ đã cho tôi. Cũng nhờ cái vốn liếng đó, trôi dạt đến xứ người, tập sự làm ăn. Được sự thương yêu của đồng loại, lại nhờ ở bản tánh chân thành, không tham lam của người khác, không biết lương lẹo, dan dối. Được sự dẫn lối soi đường của Đức Chúa Trời, tôi tương đối thành công trong cuộc sống: Có nhà, có xe như bao người sang trọng khác trong vùng.

Nhưng Đức Chúa Trời đã dạy rằng: Hãy yêu thương người lân cận, nhìn xung quanh tôi đếm không hết bao người dân, lam lũ vất vả mà vẫn không đủ mà ăn, đi sâu tìm hiểu vấn đề mới biết, có ai được học đâu, trong số những người xung quanh tôi có ai được học, được đến trường đâu. Vì họ là người Việt Nam, họ trôi dạt qua đây không biết bao nhiêu đời, những đứa con ghẻ này đâu có giấy tờ gì đâu để được đến trường ăn học, cuộc sống lam lũ của những người không có cái chữ trong đầu cứ di truyền nhau từ đời này qua kiếp nọ. Đến thăm những khu lao động nghèo này, bầy trẻ cứ nô đùa tự nhiên như không có chuyện gì xảy ra cho tương lai ngày mai của chúng. Nước mắt tôi rươm rướm trào ra. Phải làm gì bây giờ? Không có cách nào khác! Muốn thay đổi cuộc sống cho các em, cho tương lai các em muốn xán lạn, chỉ một cách duy nhất là: Đem con chữ đến cho các em, cái vốn để đổi đời trong nay mai cho các em, mà Mẹ Tôi đã từng cho Tôi.

Nhận thấy được tầm quan trọng của cái chữ, tôi bắt đầu hành độn. Tôi gặp anh Siêng Nam (một quan chức có tiếng nơi xứ này) và đặt vấn đề với anh. Anh liền đồng ‎ ‎ý. Anh còn điện thoại cho văn phòng luật sư Pen Bul-Rít. Thế là có người giúp đỡ trong việc xin gấy phép.

Tháng 5 năm 2012 cầm giấy phép trong tay, tôi cho thợ làm được 32 bộ bàn ghế. Tôi tính sử dụng cái nhà kho để mở lớp học, dẫn thầy cô lại tham quan họ không đồng ‎ ý đứng dạy nơi này, Thế là kế hoạch bị tạm ngưng lại.

Trung tuần tháng 4 năm 2013 được anh Bằng, một Việt kiều đang sống ở Mỹ ghé thăm, tôi đưa anh coi giấy phép, dẫn anh đi tham quan nơi ‎dự định mở lớp học, với bàn ghế tôi đã sắm sẵn. Anh cảm thấy tiếc cho công sức của chúng tôi đã làm đến đó mà vẫn không thực hiện được. Anh động viên khuyến khích tôi, biểu tôi tính toán chi phí.

Anh lên máy bay về Mỹ rồi anh điện nhắn lại tôi, có thể mướn một căn phố được hay không ? Nếu được anh sẽ quay lại trong tháng tới. Anh đi, tôi ở lại sắp xếp mọi vấn đề hoàn tất, mướn một căn nhà, sắp xếp bàn ghế mua thêm cái bảng, bộ bàn ghế thầy cô lên lớp. Thế là lớp học cho con em gia đình nghèo hiếu học được ra đời.

Anh Bằng quay lại ngày 22/05 và lớp học chính thức khai giảng vào ngày 03/06/2013. Tôi và các đồng sự hớn hở trong công việc của mình nhanh chóng đưa lớp học vào ổn định, 45 em học sinhvui mừng vì đã được đi học như bao đứa bạn con người bản xứ, gia đình khá giả ở vùng này. Gia đình các phụ huynh học sinh ai ai cũng tươi tắn vui như ngày hội. Thầy cô hăng hái giảng bài, các em chăm lo học tập... Chỉ hơn 3 tháng sau các em đã biết đọc biết viết sơ bộ của chữ Việt, Chữ Căm Pu Chia và chữ Anh. Tôi khấp khởi mừng vui trong lòng. Niềm vui đến chưa được bao lâu, nỗi đau ập đến: Anh Bằng bị kẻ xấu đón đường đâm vào ngực trái 3 nhát dao.

Ai đã tính giết anh, giết anh để làm gì mà không nghĩ đến 45 đứa trẻ thơ sẽ bơ vơ không trường để học con chữ hay sao? Thật chúng không còn là con người nữa! Được tin, tim tôi như muốn ngừng đập. Song cũng may là có đức, mặc sức mà ăn. Anh không mất mạng như dự tính của bọn mặt người dã thú. Anh kịp thời được đưa sang Mã Lai để chữa trị. Sau đó, được đưa về Mỹ tiếp tục dưỡng thương.

Anh thoát chết và phải ra đi, tôi thì chết lặng ở lại nơi này. Cố gắng lấylại bình tĩnh, tôi và các đồng sự tiếp tục lo cho lớp học. Tổ chức họp phụ huynh học sinh, để trấn an tinh thần, Song vẫn có nhiều người lo lắngcho ngày mai của các em... Anh đau về thể xác, tôi đau hết cả tinh thần. Tôi như muốn quỵ xuống. Tôi hạ quyết tâm để cùng công an sớm đưa vụ việc ra ánh sáng. Thật khó khăn đối tượng cầm đầu bọn xã hội đen là một thành viên của hội Việt Kiều + Văn phòng lãnh sứ quán Việt Nam đặt tại khách sạn Paradeese Angkor. Công an tỉnh Xiêm Riệp vướng phải vấn đề ngoại giao của nhà nước cho nên vụ việc đến nay vẫn chưa được làm sáng tỏ. Bọn ác gian thì nhởn nhơ, phụ huynh học sinh thì trong nỗi sợ, hoang mang. Ngân quỹ của hội thì gặp khó khăn đủ bề. Không biết rồi đây, những người khác có tấm lòng nhân hậu như anh Bằng có giám đến xứ này mà nâng niu giúp đỡ cho những đứa trẻ con Việt Nam nghèo khó, xấu số này nữa hay không? Hỡi các mạnh thường quân, các nhà hảo tâm! Xin đừng vì một chút tàn bạo của bọn chúng mà bỏ rơi các em thơ vô tội này!

Thay mặt Hội Tín Nhân Quốc Tế, TrườngTín Nhân Quốc Tế tỉnh Xiêm Riệp, chúng tôi tỏ lòng biết ơn sâu sắc các Mạnh thường quân, các nhà hảo tâm đã đồng hành cùng chúng tôi ngay từ những ngày đầu khó khăn. Chúng tôi tin tưởng vào những tấm lòng nhân hậu của các anh chị khắp nơi trên toàn thế giới, sẽ tiếp tục đồng hành với những đứa trẻ xấu số đáng thương này, để hy vọng của các em, cha mẹ các em không bị hụt hẫng trong những ngày tháng sắp tới. Và 45 trẻ em kém may mắn này vẫn còn có cơ hội để tiếp tục được học chữ.

 TM. TrườngTín Nhân tỉnh Xiêm Riệp

 NGUYỄN DUY ĐƯỜNG

Comments powered by CComment

Đóng góp qua PayPal

Xin vui lòng cung cấp địa chỉ email
và chương trình muốn trợ giúp.

 

Bài đọc nhiều

VDF' Activity Slideshow

Các Chị trong BTC Buổi Gây Quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" tổ chức ngày 11/01/2015 tại hội trường Đài VAN-TV 55.2 ở Houston (Texas)nhằm tạo ngân quỹ bảo trợ các chương trình dạy chữ cho hơn 500 trẻ em gia đình VN nghèo ở Cambodia.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 1 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of the major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 2 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

Some members of the Fundraising Team at VAN-TV in Houston (Texas) on January 11, 2015 to support educational projects for needy children in Cambodia. Các chị trong Ban Tổ Chức trình diện cử tọa tham dự buổi gây quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" Kỳ 2.

Crossing Tonle Sap to visit Vietnamese floating villages in Pursat province (Cambodia) Cảnh đoàn MIRO và ông Nguyễn Công Bằng đi ghe máy vượt Biển Hồ thăm các làng nổi ở tỉnh Pursat

Cảnh học trò trường Samaki tan học về nhà bè

Christine Quỳnh và bà Bích Ngọc góp lời chia sẻ

Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban & Bích Ngọc VAN-TV

Cư sĩ Trần Hiến, Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban, Bích Ngọc yểm trợ quỹ bảo trợ giáo dục cho trẻ Việt ở Cambodia

Dù đang mang bệnh hiểm nghèo song các em cũng vui khi có quà

Trẻ đùa giởn trên cồn cát và dòng nước ô nhiễm, dơ bẩn khi không còn không gian nào khác hơn.

HT Thích Huyền Việt - người bảo trợ tinh thần cho ViDan Foundation trong nhiều năm qua.

HT Thích Huyền Việt góp lời kêu gọi đồng hương yểm trợ

Lớp Việt Ngữ ở xóm Bãi Cát Neak Loeung

Lớp Việt Ngữ ở xóm Cầu Đá

Một bé gái chơi đùa và cuối xuống uống nước dơ bẩn ở bờ Biển Hồ - một cảnh trạng bình thường ở đây khi hoàn toàn không có một nguồn nước sạch nào khác.

Category: Bài vở

Chia sẻ từ Quảng Yên Nguyễn Công Bằng

Chúng tôi quen anh Nguyễn Duy Đường (một người làm nghề thầu các công trình xây dựng nhỏ ở tỉnh Siem Reap, Cambodia) qua những trao đổi về hiện tình đất nước và sinh hoạt của người Việt trên xứ Chùa Tháp vào khoảng 3 năm trước. Gần như mỗi khi nói đến chuyện cuộc sống của đồng bào mình ở Cambodia, anh đều nêu lên nỗi trăn trở về tình trạng dốt chữ của lớp trẻ bên đó. Nhưng làm thế nào để dạy tiếng Việt cho hàng chục ngàn trẻ thơ trong hoàn cảnh khắc nghiệt của người Việt đang lưu lạc ở xứ này? Một câu hỏi thực tế quá lớn và đầy thử thách!

Đầu năm 2012, anh vui mừng cho biết là ông Dân biểu Sieng Nam (một chính khách có tên tuổi lớn ở Cambodia) đã hiểu được nguyện vọng của anh và khéo léo giới thiệu một số viên chức, nhân sĩ ở Siem Reap cùng anh đứng tên xin giấy phép hoạt động cho một hội thiện nguyện, được các luật sư Cambodia giúp đặt tên là Reliance of Humanity International Organization (gọi tắt là R.H.I.O.).

Tháng 5/2012, anh nhận được giấy phép hoạt động của Bộ Nội Vụ Vương quốc Cambodia cấp. Anh gom vật liệu xây cất còn dư lại đóng thành mấy chục bộ bàn ghế học sinh trông thô sơ đến tội nghiệp. Nhưng cái khó lớn hơn anh vượt qua không nổi là không thể tìm được Thầy, Cô nào chịu đến dạy học ở khuôn viên cái nhà kho nằm trong một khu ngoại ô hẻo lánh của tỉnh Siem Reap, với một khoản thù lao quá khiêm nhường là $100 USD/tháng. Niềm hy vọng của anh và một số gia đình có con nhỏ "dừng lại" và "đóng băng" ở hoàn cảnh đó.

Vào tháng 4/2013, khi có dịp qua Cambodia và đến thăm gia đình anh Đường ở tỉnh Siem Reap, chúng tôi hỏi lại dự định giáo dục thiện nguyện đã có. Anh dẫn chúng tôi đến một nhà kho và chỉ cho thấy đống bàn ghế tự chế bởi các vật liệu dư thừa từ các công trình xây dựng do anh đảm nhiệm. Hình ảnh đống bàn ghế thô sơ đang nằm đó chờ được sử dụng đã gợi cho chúng tôi một niềm ray rức.

Cảm nhận được hoàn cảnh đáng ưu tư này, các anh chị em Câu lạc bộ Hoa-Mai đã họp bàn sau đó và quyết định tiếp trợ cho Hội RHIO bước đầu để thành hình "trường học", mà bây giờ được mọi người gọi nôm na là "Trường Tín Nhân Quốc tế". Sau khi có sự đồng ý sơ khởi của Câu lạc bộ Hoa-Mai, anh Đường vui mừng tiến hành, tìm mướn một căn phố thuận tiện cho việc dạy học. Cũng nhờ sự giúp đỡ của ông Sieng Nam, Hội mướn được một căn trong dãy phố ở khu vực Borei Sieng Nam, cách trung tâm thành phố khoảng 6-7 cây số về phía Đông, để làm trường. Đúng ra là đến nay "trường" này chỉ có thể gọi là "lớp" vì chưa có đủ ngân sách để mở thêm một lớp thứ hai.

Đống bàn ghế được chở về "trường", chùi rữa lại sạch sẽ và sơn phết lên vài lớp sơn cho sáng sủa hơn. Thấy bàn ghế được làm từ sắt chữ V và những miếng ván ép đầy sơ cây chôm chổm ở các góc cạnh, chúng tôi đề nghị thay đổi mặt bàn, ghế cho đẹp và an toàn hơn. Nhưng giá gỗ tốt bây giờ đắt quá, bọc "formica" cũng không nổi mà chi phí dự trù thì giới hạn nên cuối cùng thì đành chấp nhận "giải pháp" thích hợp nhất là tạm thời dùng băng keo "Dutch tapes" để dán bao che các góc ván ép đầy dằm nhọn bén.

Qua tờ bươm bướm giới thiệu và sự truyền miệng từ các gia đình Việt nam trong khu vực, các gia đình ở chung quanh lần lượt đem con đến xin ghi danh học.
Vào đầu tháng 6/2013, buổi học đầu tiên của Trường Tín Nhân được khai trương với hơn 30 em, rồi con số tăng nhanh lên. Vào thời điểm đầu tháng 9/2013, sĩ số học sinh là 45 em. Đến đây, trường phải từ chối nhận học sinh vì khả năng tài chánh không cho phép mở thêm lớp nữa. Một số nét về quá trình thành hình chương trình này đã được trình bày qua cuộc phỏng vấn của Ký giả Thanh Trúc (đài RFA) trong một chương trình phỏng vấn với anh Nguyễn Duy Đường vào tháng 9/2013
Địa điểm được mướn để  làm lớp học là một căn phố được thiết kế cho người buôn bán lẻ thuê mướn, hoặc sinh hoạt của một gia đình nhỏ, với một phòng vệ sinh và nhà bếp. Do không đủ chỗ để thiết kế phòng ăn riêng biệt, các em phải ngồi chồm hổm trong nhà bếp để dùng bữa cơm trưa. Sau khi ăn, các em nào khỏe thì ra sân chơi nhảy cò cò hay cút bắt -- hai trò chơi thường thấy nhất vì trường không có điều kiện mua bất cứ đồ chơi nào cho các em; còn những em nào mệt thì nằm ngủ ngay trên nền gạch, hay nằm gọn trên cái ghế dài giữa hai cái bàn học. Nhưng dường như khung cảnh đó cũng còn sạch và đẹp hơn những "căn nhà" ọp ẹp của các em nên trường chưa bao giờ bị các phụ huynh khiếu nại về tình trạng này.

Với chương trình dạy của trường Tín Nhân, các em được học và ăn bữa cơm trưa hoàn toàn miễn phí. Con em các gia đình khá nghèo khó được tặng thêm tập vở, quần áo. Các em được dạy 6 ngày trong tuần, mỗi ngày hai buổi, mỗi buổi 3 giờ đồng hồ. Chương trình tiếng Khmer dạy theo chương trình giáo dục của Cambodia. Lớp tiếng Anh và Việt ngữ là chương trình ngôn ngữ dạy cho các em biết đọc và viết.

Mỗi ngày, gia đình đưa các em đến trường bằng các phương tiện có được. Sau 3 giờ học buổi sáng, các em ăn trưa, nghỉ trưa và vào học lớp chiều.
Chi phí thực hiện bao gồm tiền phố, tiền điện nước (khoảng 200 USD/tháng), tiền thù lao cho 3 Thầy Cô giáo (mỗi giáo viên chỉ nhận $150 USD/tháng), và nấu buổi ăn trưa cho các em (trung bình khoảng 25 xu/em/ngày). Từ ngày khai giảng đến nay, Câu lạc bộ Hoa-Mai và một số thân hữu đóng góp cùng bảo trợ chi phí điều hành. Ngân khoản gần 1.000 mỹ kim mỗi tháng dành cho việc mở một trường dạy chữ 40 học sinh không phải là lớn, song cũng không nhỏ khi phải trang trải hằng tháng trong lâu dài. Để duy trì nỗ lực này, Hội không thể đưa lên vai một số mạnh thường quân khiêm nhường đang có. Từ đó, anh Nguyễn Duy Đường đã viết thư trần tình kính nhờ sự trợ giúp của bà con đồng bào ở khắp nơi. Vận mệnh "cái chữ" của mấy chục bé thơ này tùy thuộc vào lòng hảo tâm của những đồng bào ở khắp nơi. Anh chị em Câu lạc bộ Hoa-Mai băn khoăn, lo lắng không kém song cũng trấn an anh Đường: "Chúng tôi không dám bảo đảm là sẽ bảo trợ trường luôn có đủ ngân khoản để duy trì lớp học trong lâu dài, song sẽ cố gắng hết sức để giới thiệu nỗ lực này đến các đồng hương có lòng để kính nhờ sự đồng tâm tiếp giúp của mọi người."

Sau hơn nửa năm dạy học, đến nay thì những em vào học từ đầu đã có thể đọc, viết được khá nhiều tiếng Việt, Khmer và Anh ngữ. Đức dục của các em cũng đã tốt hơn rất nhiều so với hình ảnh những đứa trẻ vô học, ngỗ ngáo lúc ban đầu. Trường Tín Nhân cũng đã được chính quyền địa phương quan tâm về mặt an ninh và có sự hỗ trợ cụ thể một cách kín đáo. Thành công sơ khởi này là một khích lệ lớn lao cho nỗ lực đầy ý nghĩa vì tầng lớp tuổi thơ vô tội.
Vào đầu năm 2014, với sự khích lệ và yểm trợ của Hòa Thượng Thích Huyền Việt (trụ trì Chùa Liên Hoa), một số anh chị em thiện nguyện viên đã cùng với CLB Hoa-Mai tổ chức một bữa cơm gây quỹ mang tên Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng. Vui làm sao khi kết quả nhận được là 18.548 USD (sau khi trừ chi phí), bao gồm ngân khoản dành cho một vé phi cơ khứ hồi đi Cambodia do Hòa thượng Thích Huyền Việt yểm trợ. Mọi người an tâm là niềm vui và hy vọng của những đứa trẻ đáng thương này sẽ không bị vụt tắt bất ngờ. Bây giờ Hội đã có được ngân quỹ để duy trì lớp học cho những tháng còn lại của niên khóa này. Vấn đề còn lại là làm sao có thêm ngân quỹ để có thể mở rộng chương trình, vì nhiều em trong lớp 1 năm nay sẽ lên lớp 2 và trường sẽ phải có một lớp 1 mới vào đầu niên khóa tới. Không những thế, Hội cũng có thể mạnh dạn nghiên cứu việc trợ giúp tiền thù lao cho giáo viên một số lớp Việt ngữ thiện nguyện khác ở các tỉnh chung quanh.
Trường Tín Nhân RHIO không phải là nơi duy nhất dạy chữ cho các em ở Cambodia. Rải rác ở các tỉnh thành có đông người Việt tạm cư mưu sinh cũng có một số lớp học các cơ sở tôn giáo. Bên cạnh đó có một số lớp do Hội Việt Kiều dựng nên dưới sự chỉ đạo điều hành của Tòa Đại sứ hoặc Lãnh sự quán Việt Nam. Mỗi lớp có một hoàn cảnh riêng, một giới hạn riêng. Tuy nhiên, dù do ai chủ trương, các lớp học đều cần thiết để cho một số trẻ Việt được có may mắn học chữ. Vì nhiều lý do tế nhị, Hội Tín Nhân và CLBHM không thể hợp tác với các trường học trực thuộc nhà nước CSVN, song cũng không vì vậy mà chủ trương đối chọi hay gây mâu thuẫn. Bởi lẽ, nhu cầu giáo dục cho trẻ thơ VN ở xứ này quá lớn, và trong thực tế cần phải có thêm vài chục địa điểm dạy học khác nhau ở các tỉnh, thành nơi có đông người Việt sinh sống. Những đứa trẻ vô tội đã và đang là nạn nhân của một hoàn cảnh nghiệt ngã mà hiện thời chỉ có lòng nhân ái có thể giúp được cho các em, ít nhất là cho một số nào đó có cơ duyên ở gần những nơi có trường dạy học miễn phí.

Sự thành công của các lớp học thiện nguyện không thể thay đổi được vận mệnh và cuộc sống của hàng trăm ngàn đồng bào kém may mắn đang lưu lạc tìm sống một cách khốn khổ ở Xứ Chùa Tháp song nhờ được biết chữ, chắc chắn các em sẽ có được điều kiện mưu sinh khá hơn khi lớn lên, để không lâm vào những hoàn cảnh thương tâm, và cũng đỡ bị người bản xứ khinh thường. Hơn nữa, sự hiện diện của các lớp học dân lập được sự bảo trợ của người Việt tự do trên thế giới còn là một hình ảnh ý nghĩa nói lên tinh thần "lá lành đùm lá rách" của tập thể người Việt may mắn đến được các nước phương Tây với cuộc sống tiến bộ và sung túc.

Xin cảm ơn tất cả tấm lòng nhân ái đã cùng với Câu lạc bộ Hoa-Mai tạo dựng cho các em một niềm tin ở tình người, và ở tương lai.
Xin hãy ghé thăm các em khi có dịp đến Siem Reap, hay góp một phần bảo trợ để các em được an ủi là không bị bỏ quên trong cảnh lưu lạc khốn khổ đang có.
Xin cùng nhau góp một bàn tay nhân ái: CHO TUỔI THƠ NIỀM HY VỌNG!

Trân trọng chia sẻ và hy vọng!
Quảng Yên Nguyễn Công Bằng

* Cần biết thêm thông tin về chương trình dạy học thiện nguyện của Trường Tín Nhân,kính mời quý bạn đọc xem mạng: www.RHIO-school.net

** Muốn góp phần yểm trợ, xin liên lạc: anhtrinh@hoamai.us hoặc gửi chi phiếu bảo trợ đến:

HOA MAI CLUB: PO Box 92601, Austin, TX 78709-2601 (USA)

Copyright (c) The ViDan Foundation, Inc 2014. All rights reserved.
Designed by olwebdesign.com