Vui Buồn Hoạt Động Thiện Nguyện

Vui buồn là chuyện thường tình trong cuộc sống sôi bồ, sôi bọt này... Nhưng cái tháng 7/2008 này đặc biệt với các anh chị thiện nguyện viên công tác trong việc mang lại chút nào niềm an ủi cho các bệnh nhi tại Trung Tâm Ung Bướu. Tôi không dám dùng chữ "niềm vui" vì chúc quà nhỏ mọn của chúng tôi chẳng thắm vào đâu với nhu cầu trị liệu, hầu cứu được, hay kéo dài mạng sống các em.

Chuyện buồn đầu tiên, nghe như sét đánh ngang tai là cái chết hồi đầu tháng 7 của Đại Lão Hoà Thượng Thích Huyền Quang ở Bình Định, đã làm chúng tôi thương tiếc... nhưng cũng làm chúng tôi lo lắng vì Thượng Toạ Thích Không Tánh phải ở lại làm tang lễ cho Đại Lão Hoà Thượng Thích Huyền Quang (sáng 11.7), nên không thể về kịp sáng thứ 7 (12.7) để đi chung với các anh chị thiện nguyện viên trong công tác này. Nhưng Thầy đã trấn an chúng tôi là Phật lực sẽ có bên chúng tôi để mọi chuyện suôn sẻ ...

Điều này làm cho tôi đa nghi đến giờ phút cuối cùng, vì đến nay khi các anh chị thiện nguyện vào phát 50 phần quà trong tháng 6 (x 300.000 đồng = 12 Euros = 19 dollars) thì không được trôi chảy như ý muốn, vì sự khó khăn hành chánh của bệnh viện không cho vào phát tận phòng, đến sự chụp giựt kêu cứu của các bệnh nhân người lớn mong muốn có chút tiền mua thuốc chấn thống, hay mua được một bữa cơm có chúc vị để cơ thể mỏi mòn của họ được chúc an nghỉ trong hành trình đi đến cái chết mỗi ngày một cần kệ.

12.7. Hội hợp tác với các thiện nguyện viên của Nguyễn Hữu Ân (cậu sinh viên mà tôi đã đề cập đến trong bài phỏng vấn) để vào phát tiếp 101 phần quà còn lại trong danh sách hơn 140 em xin được giúp đỡ (x 300 ngàn đồng, số tiền này chỉ đủ cho 1 em mua thuốc chấn thống trong 1 tháng) và 140 (cho các em đã có tiền trước đó) gói quà trị giá 52.000 đồng (2 Euros: gồm 2 blocks x 4 hợp sữa nhỏ, 1 khăn tấm, 1 bàn chảy đánh răng, 1 ống kem đánh răng, 1 bao kẹo chocolat M&M... và vài món lỉnh kỉnh khác).

Đến chiều ngày 11.7. số tiền cần thiết để phát cũng chưa đủ !! Số tiền tôi gửi cũng mới về kịp sáng thứ 6 (11.7) vì phải gom góp quá khó khăn, nên đến giờ chót phải nhờ một số bệnh nhân của tôi : họ nói con trẻ của họ đập con heo ra mà cho, để tập cho chúng biết chia sẽ với các trẻ em cùng tuổi xấu số ở VN. Một cháu gái Pháp đã trân trọng đưa cho tôi 12 Euros bảo rằng:" Ba má cháu sẽ trừ 1 Euro mổi tháng trong 1 năm... BS lấy cái này giúp cho một em gái đang bệnh" làm tôi ngần ngại không dám lấy... Thân chủ tôi cũng có người Hồi Giáo động lòng ra tay cứu tế các em! Người Việt Nam Hải Ngoại dường như "giận cá chém thớt" ?

Tội nghiệp chị Trịnh Ngọc Lan, thấy đến chiều thứ 6 mà còn thiếu đến 4 triệu đồng để mua đủ 140 phần quà (7,3 triệu, trong đó có 200 dollars của ân nhân Nguyển Hữu Sơn và DS Nguyển Thị Anh Đào tại Mỹ cho để mua sửa), chị phải vào chợ kêu cứu các tiểu thương gia ở chợ Bình Khánh giúp được 1,5 triệu; phía Nguyển Hữu Ân thì kêu gọi các ân nhân quốc nội và các bạn sinh viên cũng đấp vào thêm được 2, 5 triệu. Đến 19 giờ tối mới kéo nhau đi mua 28 thùng sữa và các đồ cho vệ sinh cá nhân... các anh chi bạn bè trẻ, nhất la Hữu Ân và cô bạn gái đã thức suốt đêm thứ 6 để gói kịp 140 phần quà để sáng thứ 7, lúc 8 giờ sáng vào phát quà cho các em.

Bên phía Hội thì đã bắt đầu phát các 50 bao thư tiền từ tối thứ 6 đến khuya vì bệnh tình một số em quá nguy kịch... Khi vào tối đó thì một số em đã chết hồi đầu tuần...và có em nhận quà xong cũng chết ngay hôm sau, hai lâm vào tình trạng hôn mê ... Người mẹ chỉ nghẹn ngào lấy chút sửa thấm vào khăn để chậm vào môi con, mong cho con mang theo một cảm giác ngọt ngào nào đó (trong miệng đắng cay vì Hoá Chất) trong một kiếp chưa kịp làm người... chưa biết hạnh phúc ngây thơ của một trẻ vui đùa cùng bạn bè...

Mô Phật, cám ơn Phật Lực đã làm cho cuộc phát quà được suôn sẻ, đầy ý nghĩa. Một số TPB-VNCH khi hay tin có đi làm từ thiện, cũng đi theo với vợ... vào phụ phát quà sau một ngày bán vé số mệt nhọc, hay bỏ một buổi đi bán vé số...để góp công sức giúp cho các em. Cám ơn các anh, thân thể các anh tuy tàn tật, nhưng tâm hồn các anh không tàn phế!

Cám ơn chị Ngọc Lan và các tiểu thương gia ở chợ Bình Khánh, với tấm lòng bao la, không ngần ngại quyên góp tiền bạc, mà còn đi theo phái đoàn để đem lại tình thương giữa con người với con người, đến tận giường, ngồi xuống chiếu, chia sẻ với các em và các cha mẹ xấu số.

Cám ơn Hữu Ân & chị Yến và các bạn trẻ sinh viên cũng đã bỏ công sức ra để mang đến cho các em một ngày thứ 7 khó quên vì đầy tình thương. Tình thương biết đùm bọc nhau còn thì tương lai Việt-Nam còn có cơ may phục hồi truyền thống văn hoá của tổ tiên chúng tạ

Cám ơn Ban Giám Đốc, các Bác Sĩ ,và y tá Bệnh Viện Ung Bướu đã cho phép chúng tôi vào tận phòng các em để phát quà và trò chuyện thoải mái.

Xin hẹn tất cả cho kỳ phát tháng 9 được mỹ mãn hơn...

Mong Thầy Thích Không Tánh sắp xếp cho một ngày lành tháng 9 tới để phát quà chung.

Thân mến,

BS Phan Minh Hiển
Hội Việt Nam Compassion
http://compassionvietnam.org/