Thư chia sẻ của TPB-VNCH Ngô Duy Thế

Kính gửi B.S Phan Minh Hiển (Compassion-Vietnam) & Câu Lạc Bộ Hoa Mai

Nhờ chuyển giúp đến các Ân -Nhân & Đồng Bào Hải Ngoại đem Tình Thương chia sẻ quà và Sự Sống đến với các em nhỏ khoa nhi tại Bệnh viện Ung Bướu ngày 12.7.2008

Active Image

Bà Trịnh Ngọc Lan và TPB Ngô D. Thế đang phát quà

Tuần lễ vừa qua, Hội AC -VN & Câu Lạc Bộ Hoa Mai & Cộng Đồng Ân Nhân Hải Ngoại gom góp quà tiền, vật chất gửi về giúp đỡ...

Sáng nay anh Ân & chị Yến (Chương Trình Chung Một Niềm Vui 2) đã cùng một số anh chị thiện nguyện viên Hoa Mai đem Tình Thương vào Khoa Nhi (khoa nội 3) và Khoa nội 4 (Khoa người lớn: vì một số em đã xuất viện về nhà cuối tuần, nên dư ra 20 gói quà) để an ủi và chia sớt 140 phần quà (sữa , kẹo bánh, kem đánh răng và bàn chãi ...) + 80 phần quà (X 300.000 đồng) chia sẻ cho các em chưa nhận quà ...(trước đó đã phát 61 phần quà x 300.000 đồng) với mong muốn an ủi, xoa dịu đi phần nào đau khổ của các em, trong những ngày tháng cuối cùng của cuộc đời bệnh hoạn, ngắn ngủi ...

Điều làm chúng tôi ray rứt là có những em mới nhận quà hôm trước, hôm sau đã qua đời (như em Nguyển Hồng Khắn, Dương Văn Phú ...) và cũng có những em chưa kịp nhận quà đã vội lìa đời (như em Trần Tiến Việt, Trần Yến Nhi ...) hoặc đã lâm vào hôn mê (như em Lại Anh Tú hay Anh Thư ...) không còn biết gì đến sự viếng thăm nhộn nhịp!

Anh chị em chúng tôi không biết nói gì để chia sẻ đối với thân nhân gia đình các em... Chúng tôi đã im lặng, vì biết nói gì cũng thừa, mọi ngôn ngữ, danh từ khái niệm của trần gian này, sẽ trở thành vô nghĩa, bất lực trước nỗi đau thương mất mát quá lớn này!

Có lẽ vì vậy, để "chuộc tội" chậm trễ đối với các em, anh Ân & chị Yến đã thức gần suốt đêm qua (11.7) để phân chia ra những phần quà... và nhìn lưng áo anh chị thấm ướt mồ hôi khi vào từng phòng chia phát các phần quà đến tận tay các em, một chị (có lẽ là thân hữu Hoa-Mai) đã móc thêm 50.000 đồng trân trọng kèm theo với những phong bì 300.000 đồng cho các em được nhận quà.

Là người được may mắn đi theo, nhìn thấy sự hăng say phụng sự của các anh chị, chúng tôi học hỏi được rất nhiều. Và như bị cuốn hút theo các anh chị thiện nguyện viên cho đến lúc các anh chị rời khỏi Khoa Nhi, xuống chia sẻ tiếp số quà còn lại với khoa nội 4.

Các anh chị rời Bệnh Viện Ung Bướu khi không còn gì nữa để chia sẻ với các bệnh nhân, nhưng nhìn những bệnh nhân còn lại trong sân B.V., nhìn những đôi mắt như van nài Tình Thương Xót của đồng loại, chúng tôi biết là còn thiếu xót rất nhiều...

Nhìn ra đường phố, ngược xuôi xe cộ, dòng người vội vã qua lại với những toan tính của đời thường, nhìn những toà nhà cao ngất ngưỡng, nhìn những đường phố hoa lệ đang trên đà phát triển...và nghĩ đến những người may mắn trong cuộc sống, những người có chức quyền trong xã-hội ... không biết có lúc nào họ bỏ chút thời giờ để ghé qua B.V. Ung Bướu này, để cảm nhận nỗi đau với những bệnh nhi đang ngắc ngoải đếm sự sống từng ngày còn lại trên đầu ngón tay (như các em khoa nhi vừa mới qua đời). Phải chi xoá bỏ được những ngăn cách, xích lại gần nhau hơn chút nữa, chắc sẽ làm được chúc gì hơn nữa để chia sẻ cho nhau!!

 Là con người, nhứt là những người đang là nạn nhân của Đau Khổ, tôi cảm thấy được may mắn đi theo cộng tác.

Ngô D. Thế

 


 
Active Image

 

Chúng tôi, các anh chị em thiện nguyện viên trong đoàn đi phát quà hẹn gặp nhau lúc 8 giờ 30 tại B.V Ung Bướu, rất phấn khởi tham gia phát quà chương trình giúp đỡ cho các bệnh nhi Ung Bướu, đem lại niềm vui an ủi các cháu trong những ngày tháng ngắn ngũi còn lại, tính từng ngày mà thôi (đa số cha mẹ rất nghèo nên khi đưa các em vào thì ung thư đã hoành hành đến giai đoạn cuối).

Nhìn nét mặt lo âu của cha mẹ các cháu, chúng tôi không khỏi chạnh lòng...Tuy món quà chúng tôi trao thật là khiêm tốn (300 ngàn mà thôi) và một gói quà nhỏ 50.000 đồng (gồm sữa, khăn lau mặt, bàn chảy đánh răng và xô-cô-la) nhưng chúng tôi mong sao an ủi các cháu có được niềm vui chỉ trong giây lát, cho các em quên đi nổi lo sợ trước ngưỡng cửa Tử Thần...

Nhìn nét mặt các cháu khi nhận quà thật hồn nhiên vô tư, tôi thật xúc động, vô cùng xót xa nghĩ đến trong người các em mang một căn bệnh thật khủng khiếp, tự hỏi các cháu có hiểu về căn bệnh này sẽ cướp đi mạng sống các cháu trong một tương lai rất gần?

Nỗi bất hạnh của các cháu đang chịu đựng cùng gia đình thật là nghiệt ngã ...Người viết bài này cũng có một nỗi bất hạnh lớn trong đời vì là một Thương Phế Binh ... Trong cuộc chiến gìn giữ quê hương đã bị cụt 2 chân, nhưng vẫn tự hào đã hy sinh một phần thân thể để bảo vệ Tổ Quốc, nhưng dù sao tôi vẫn có được một tuổi thơ được cấp sách đến trường!

Còn các cháu có tội tình gì khi mới 3, 5 tuổi chưa biết gì là hạnh phúc là được cấp sách đến trường, tung tăng cùng bạn bè, đùa vui của tuổi thơ mà các em phải được hưởng?

Tôi rất vui và hạnh phúc khi tham gia chương trình này để đem lại niềm vui cho các cháu.

Kính mong BS. Hiển, Ông Nguyến Thê Dũng, anh chị trong Câu Lạc Bộ Hoa-Mai và các ân nhân Hải Ngoại chung tay giúp đỡ cho các cháu vơi bót đi phần nào gánh nặng cho gia đình, và cũng là niềm an ủi cho các cháu trong những ngày cuối của các cháu sắp ra đi trong sự ngậm ngùi thương tiếc của người thân.

Xin chúc quý vị được bình an và hạnh phúc.

Active Image

TPB (cụt 2 chân) -- Thiện nguyện viên


Cho Em Niềm Vui Cuối Đời

XEM HÌNH ẢNH TRÊN YOUTUBE