Nghĩ một chút về Tình Đồng Bào!

Hồng Phúc (VN)

-  Alô, cô ơi hôm nay tại chùa Thầy có phát ba mươi phần quà cho các em ở bệnh viện ung bướu, cô nhớ ghé sang nhé!

-  Dạ, để con thông báo cho các bạn con biết cùng có mặt luôn thể. Dạ chào Thầy!

Bao giờ cũng thế, nghe tiếng a lô của Thầy “Không Tánh” là lòng tôi cảm thấy rộn ràng một niềm vui, háo hức lo thu xếp mọi việc bao nhiêu là thứ để có thời gian đến chùa như đã hẹn mà trong khi mới sáng sớm là trời đã mưa vì Sài Gòn cũng ảnh hưởng áp thấp nhiệt đới của cơn bảo số 10.

Lòng thanh thản tôi ra xe qua chùa gặp Thầy cùng các bạn, chúng tôi tay bắt mặt mừng vì đã gặp nhau nhiều lần trong các lần phát quà cho các em. Niềm vui chưa kéo dày được bao lâu vì nhìn lại xung quanh kiểm tra lại thân nhân cha mẹ các em còn chưa đến đủ trong khi thời gian thông báo phát quà đã qua cũng gần nửa tiếng đồng hồ mà mưa thì một ngày một lớn, nên Thầy và chúng tôi rất lo lắng không biết thân nhân và các em đi đứng như thế nào đây! Lo nghĩ, Thầy chủ động a-lô, liên lạc qua bên bệnh viện ung bướu kêu cha mẹ đón taxi đưa các em qua, mọi chi phí taxi Thầy trả tiền. Trong khi chờ những thân nhân có mặt đầy đủ, Thầy có dạy chúng tôi nhiều đều đạo lý làm người. Chính cái thiện tâm của Thầy đã cảm hóa, dẫn dắt các đệ tử và chúng tôi biết sống thế nào để sống “vì mọi người” và đó cũng là đường chân hạnh phúc, là tình thương yêu đại đồng như Phật vậy.

“Theo dòng đời ngày tháng ta lớn lên, với tri thức sẵn có ta đi tìm lẽ sống. sống sao đây để không uổng phí một kiếp người, không có phụ bao ân sâu nghĩa nặng. Ngẫm nghĩ cơn vô thường mau chóng, hạnh phúc đời người nào có bền lâu.”

Ngoài cổng xe taxi đã đến, thân nhân các em cũng đủ đầy. Chúng tôi thay mặt Thầy mời vào mọi người dùng bữa cơm chay thân mật thắm đượm tình người như bao bao lần trước. Tiếng nói tiếng cười cùng hòa nhịp với tiếng mưa rơi rộn rã như tiếng vỗ tay hân hoan khích lệ chuyền thêm nhựa sống và xoa dịu bớt đi cái đau đớn bệnh tật khắc nghiệt phần nào cho các em. Chúng tôi là những tình nguyện viên đã tiếp xúc biết bao nhiêu là cảnh khổ của cuộc đời, nên chúng tôi có ý thức cố gắng tránh đi những lời gợi nhớ sự đau thương. Nhưng than ôi, khi phát quà cho các em, chúng tôi phải cố nuốt nổi đau và những giọt nước mắt vào lòng làm vui để vỗ về khi các em vật vã ói mửa đang hoành hành thân xác và nghe giọng nói trong nước mắt của cha mẹ năm em có danh sách nhận quà báo tin các em mới mất hôm qua… Nghe sao mà như cả không gian đang ngừng chuyển, như cả hội trường đang chết theo em. Nhìn các em còn lại, đứa nào cũng như đứa đó, ốm nhanh ốm teo, đầu thì không còn một chút tóc. Tôi biết nói sao đây, tôi biết viết sao đây khi lòng tôi nặng trĩu cơn đau.

Phút trước lá còn đây     
Phút sau lá rụng rơi đầy     
Ai nào ngờ được trong giây phút    
Chiếc lá lìa cành chiếc lá bay.

Trong không khí đau buồn, mỗi người chúng tôi không ai bảo ai thay nhau đến chia sẽ cùng với gia đình những nổi mất mát lớn lao của người mẹ, người cha mất con. Khi đang phát quà, tôi nghe sau lưng có tiếng nói của anh Tư (Người thiện nguyện viên bên Bác sĩ H) nói: “Trong năm danh sách của những người đã mất con không được nhận quà. Quà chỉ phát cho các cháu còn sống thôi!”. Ôi sao mà nghe đau quá, đau trên nổi đau không gì đau bằng… Thấy vậy Thầy ôn hòa đứng ra đỡ lời giải thích câu nói của anh Tư cho mọi người hiểu và lấy tiền của Thầy phát cho thân nhân đã mất con. Thầy hiểu rằng mỗi gia đình có con em bệnh đã mất mát nhiều về tinh thần cũng như vật chất, họ cũng vì tình yêu thương con mình mà bán tất cả những gì họ có để lo cho con qua cơn đau bệnh, và cũng vì kiệt sức họ mới kêu gọi tình thương ơi… hãy cứu lấy tình thương, họ nương vào đồng tiền của quý Hội, những tấm lòng của Mạnh Thường Quân mong rằng để cứu được con em mình. Vì vậy họ chẳng ngại khó, làm đơn xin trợ giúp và ẩm con em mình chụp hình trong khi con em vẫn còn miên man đang say thuốc vậy mà đến khi được có danh sách thì hỡi ôi con họ không còn nữa.

Thiết nghĩ... đồng tiền các quý hội quyên góp giúp cho các em đỡ qua đi những đau thương mất mát là đồng tiền ấy nói lên được tình yêu thương, nghĩa cử cao quí tốt đẹp "Một miếng khi đói – Một gói khi no" của đồng bào. Đức Phật đã có lần nói rằng tình thương là sự cần thiết là sợi dây liên lạc giữa người và người “không có giai cấp khi nước mắt cùng mặn và máu cùng đỏ như nhau”. Trên tinh thần này, người Việt Nam hay gọi chung là Đồng Bào, tức là cùng chung một bào thai mẹ Âu Cơ.

Tôi thay mặt gia đình của các em bệnh viện ung bướu và các anh em thiện nguyện viên Chùa Liên Trì - Quận 2  Tp: HCM gửi đến lời cảm ơn quý Hội Hoa Mai, quý Hội bên Pháp  lòng tri ân chân thành.  

Sài Sòn, ngày 11 tháng 10 năm 2009 

HỒNG PHÚC