Chút niềm vui của những mảnh đời mong manh

Sống trên đời ai cũng mong cho mình có được niềm vui dù niềm vui ấy lớn hay niềm vui nhỏ. Người nào có niềm vui và khi niềm vui mà mình có thì niềm vui ấy sẽ nhân đôi, nhân ba và nhân nhiều nhiều thêm nữa.
Niềm vui, ít nhiều gì ai cũng có cả nhưng chuyện quan trọng là có sẻ chia, có phân phát hay không mới là điều quan trọng. Có những người có niềm vui to, niềm vui lớn ấy nhưng lại cứ khư khư giữ cho riêng mình. Và ngược lại, có những người nghèo, có những người nhỏ bé nhưng lại biết cho đi, biết chia sẻ.  
Sáng hôm nay, ngày giáp Tết, một chút niềm vui được chia sẻ từ nhiều tấm lòng bé nhỏ. Những tấm lòng ấy là tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam, trong đó có bác sĩ Phan Minh Hiển (Paris) - người “khuấy động” chương trình, là tấm lòng của vị sư trụ trì ngôi chùa nhỏ bé Liên Trì nằm ở góc đường Lương Định Của, là tấm lòng của những phật tử quen biết với vị sư trụ trì Chùa … Khuôn viên, diện tích của nhà Chùa nhỏ thật nhưng lòng của nhà Chùa cũng như những vị sư ở đây thật lớn. Dẫu nhỏ bé, dẫu còn nghèo nhưng cảm được niềm vui mà mình có nên hôm nay Thầy trụ trì cùng các thầy trong Chùa và những tấm lòng nhỏ bé, thiện nguyện đã chung chia niềm vui ấy.
Niềm vui của nhà Chùa vẫn thường chia sẻ với những người nghèo, bất hạnh. Hôm nay niềm vui ấy cách riêng được gửi đến những bệnh nhi ung bướu và thương phế binh.
Với những người lành lặn, với những người khá giả thì một con gấu bông, một hộp mức và một phong thư lì xì chẳng là gì cả nhưng với những mảnh đời mong manh như các em bệnh ung bướu hay của các thương phế binh thì thật là lớn.
Từ sáng sớm, các em nhỏ được cha mẹ dắt díu nhau tự mãi trung tâm Ung Bướu ngược về ngôi chùa nhỏ ở quận 2. Không phải “hành” những mảnh đời tất tưởi nhưng vì hoàn cảnh éo le. Nhà Chùa đã nhiều lần vào tận trung tâm ung bướu chia sẻ niềm vui nhưng rồi phát trong “ấy” nó làm sao ấy để rồi còn giải pháp duy nhất là về Chùa. Giá như mà “người ta” tạo điều kiện thuận lợi cho người chia sẻ thì cả bệnh nhân và người sẻ chia ấy vơi đi phần mệt nhọc. “Người ta” đâu có ở trong nỗi đau, trong sự thiếu thốn nên đâu hiểu sự chia sẻ, sự cho đi là gì.
Nghĩ đến chuyện này cũng buồn cười ! Đi cho mà cũng phải vất vả ! Người ta đa phần muốn đứng ra lãnh lại cái phần cho nhưng thường thì người cho không chịu vì kinh nghiệm cho thấy khi đến tay người nhận còn chẳng được là bao. Thôi thì vất vả một chút nhưng phần quà, phần tiền đến tận tay các cháu là được rồi.
Đồng hồ chỉ con số 9 giờ, như đã “hò hẹn”, hoà thượng Thích Không Tánh bắt đầu chương trình vui Xuân cho các em bệnh nhi. Trẻ con vốn dĩ nhỏ bé nay mang trong mình chứng bệnh ung thư trông tiều tuỵ hơn nữa. Hầu như các em hình như chưa sống ở nhà chùa ngày nào nhưng đầu chẳng còn chút tóc do ảnh hưởng của những đợt thuốc hoá trị trong cơ thể các em. Tội nghiệp nhất là có những em đã bị biến chứng mắt bị kéo lệch một bên. Cũng thương lắm khi chìa tay ra nhận quà mà trên tay của bé còn cả miếng băng keo kẹp ống dẫn để cho y bác sĩ dễ tiêm thuốc !!!  
Về phần quà thì những ai đi làm từ thiện chắc cũng chẳng thấy làm lạ. Chuyện xảy ra “thường ngày ở huyện” đó là phần quà chuẩn bị được gói ghém ở mức chưa đến 200 ấy vậy mà khi “xuất đầu lộ diện” chẳng hiểu sao nó lại lên đến 350. Chẳng lẽ để kẻ có người không ra về trong buồn bã, Thầy Không Tánh đã phải “bỏ tiền túi” cũng như tấm lòng đại từ bi hỉ xả của Thầy để chia vui cho các em.
Một cụ già ở cái độ tuổi “thất thập cổ lai hy” như thầy Thích Không Tánh đóng vai trò MC thì đủ hiểu cái mệt, cái nhọc nó lên đến mức nào. Chánh điện thật nhỏ bé nhưng lại “ôm trọn” mấy trăm con người đã tăng thêm phần mệt mỏi. Ai cũng thương cho thầy già nhưng ngược lại, thầy già lại lo cho các em. Hình như hôm nay thầy không biết mệt thì phải. Thầy đã quên đi cái mệt khi nhìn thấy các em được vui.
Quà hết mà tiền cũng chẳng còn. Sau khi nhận lời chúc Xuân của Thầy trụ trì chùa, cha mẹ và các em lại lục tục kéo nhau về “tổ ấm” nơi góc phòng chật hẹp ở trung tâm Ung Bướu. Niềm vui của phần quà nho nhỏ nhưng cũng một chút gì đó mang lại niềm vui cho những mảnh đời bất hạnh. Chỉ có ai ở trong hoàn cảnh bệnh tật của các em thì mới hiểu nỗi đau do chứng bệnh ung thư hành hạ là dường nào.
Những ai có người thân, người quen mắc phải chứng bệnh ung thư thì mới hiểu nỗi đau là gì. Với chứng bệnh quái ác này có chăng kéo dài được đôi ba tháng hoặc dăm ba năm chứ không được hơn nữa. Và, trong đôi ba tháng dăm ba năm ấy bệnh nhân phải gánh chịu biết bao nhiêu đau đớn hành hạ do chứng bệnh cay nghiệt này. Vì vậy, với những bệnh nhân ung thư thôi thì ngày nào vui được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi.
Cuộc vui nào rồi cũng phải đến lúc chia tay. Sau những giờ phút vất vả để chia sẻ thì hầu như kẻ nhận cũng như người phát cũng mệt nhưng hình như cái mệt ấy được bù đắp bằng nụ cười sẻ chia. Nụ cười ấy hôm nay nở rạng hơn vì ít là Tết năm nay vui với con gấu bông trên tay với hộp mức và một khoảng tiền nho nhỏ để bù lại những gì là thiệt thòi, là mất mát nơi những phận đời nghiệt ngã.
Ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng của Hội Compassion - Vietnam cứ tiếp tục, cứ tiếp tục góp một chút gì đó để làm vơi đi nỗi đau của chứng bệnh ung thư nơi trẻ thơ. Ước gì, ước gì có nhiều và nhiều tấm lòng nữa góp phần nhỏ để lan toả tình Chúa – tình Phật – tình người nơi những mảnh đời nhỏ bé mong manh.

LM. Vũ Quốc Thịnh

Comments powered by CComment

Đóng góp qua PayPal

Xin vui lòng cung cấp địa chỉ email
và chương trình muốn trợ giúp.

 

VDF' Activity Slideshow

Các Chị trong BTC Buổi Gây Quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" tổ chức ngày 11/01/2015 tại hội trường Đài VAN-TV 55.2 ở Houston (Texas)nhằm tạo ngân quỹ bảo trợ các chương trình dạy chữ cho hơn 500 trẻ em gia đình VN nghèo ở Cambodia.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 1 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

The Interfaith Religious Leaders appease and ditribute gifts to Child Cancer Patients in Saigon. VDF was one of the major contributors. Các chức sắc Tôn giáo phát quà cho các bệnh nhi ung bướu ở Chùa Liên Trì - Hình 2 Kể từ năm 2015, Câu lạc bộ Hoa-Mai (tiền thân của ViDan Foundation) đã phối hợp với HT Thích Không Tánh và hội Vietnam Compassion (ở Pháp) để phát quà (mỗi năm 2-3 lần) cho các trẻ em bị bệnh ung bướu, và TPB-VNCH.

Some members of the Fundraising Team at VAN-TV in Houston (Texas) on January 11, 2015 to support educational projects for needy children in Cambodia. Các chị trong Ban Tổ Chức trình diện cử tọa tham dự buổi gây quỹ "Cho Tuổi Thơ Niềm Hy Vọng" Kỳ 2.

Crossing Tonle Sap to visit Vietnamese floating villages in Pursat province (Cambodia) Cảnh đoàn MIRO và ông Nguyễn Công Bằng đi ghe máy vượt Biển Hồ thăm các làng nổi ở tỉnh Pursat

Cảnh học trò trường Samaki tan học về nhà bè

Christine Quỳnh và bà Bích Ngọc góp lời chia sẻ

Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban & Bích Ngọc VAN-TV

Cư sĩ Trần Hiến, Christine Quỳnh và Ô.B. Vũ Ban, Bích Ngọc yểm trợ quỹ bảo trợ giáo dục cho trẻ Việt ở Cambodia

Dù đang mang bệnh hiểm nghèo song các em cũng vui khi có quà

Trẻ đùa giởn trên cồn cát và dòng nước ô nhiễm, dơ bẩn khi không còn không gian nào khác hơn.

HT Thích Huyền Việt - người bảo trợ tinh thần cho ViDan Foundation trong nhiều năm qua.

HT Thích Huyền Việt góp lời kêu gọi đồng hương yểm trợ

Lớp Việt Ngữ ở xóm Bãi Cát Neak Loeung

Lớp Việt Ngữ ở xóm Cầu Đá

Một bé gái chơi đùa và cuối xuống uống nước dơ bẩn ở bờ Biển Hồ - một cảnh trạng bình thường ở đây khi hoàn toàn không có một nguồn nước sạch nào khác.

Category: Phim Ảnh

— Kỳ 12 —

Trợ giúp 20 gia đình nghèo khó ở Quảng Ninh đón Tết

Ngày thực hiện: 14.01.2007

Ánh Nắng Tình Thương

Cái lạnh mùa Đông cùng với những đợt không khí lạnh liên tục thổi vào từ vùng Tây Bắc, làm cho ai ai cũng cảm thấy sợ hãi và lo ngại. Nhưng cái lạnh đó cũng không lo lắng bằng cái lạnh nghèo đói, mà bao nhiêu năm nay nó cứ đeo đuổi bà con tỉnh Quảng Ninh. Sự lạnh lẽo và nghèo đói này, nếu ai đó bước chân thực tế vào từng căn nhà che chắn đơn sơ của người dân tại địa phương, thì không khỏi cảm thấy thương tâm.

Những người trụ cột trong gia đình hàng năm phải ‘tha phương tìm thực” để lại ở nhà Cha Mẹ già hay là người vợ hiền còn bồng bế con dại trên tay. Những cảnh đời nghèo khó nheo nhóc cứ diễn ra như thế, nhưng ai là người chịu khó đi tìm thực tế?

Bao nhiêu năm nay người dân sống dưới chế độ XHCN do Đảng CSVN lãnh đạo, vậy từ trung ương đến địa phương có ai biết gì đến cái lạnh và cái nghèo đói của dân đen không? Chắc chắn là không! Bởi họ trong cái vô tình là cái cố tình để không bước chân xuống thị sát đời sống của dân dã thôn quê. Phải chăng thời gian của các cán bộ có chức, có quyền  chỉ đủ để tập trung vào những chuyện thu hồi đất oan sai của dân đen, đem chia cho con, cháu của họ, để sau đó xây cất những căn biệt thự lộng lẫy, nằm hiên ngang giữa phố làng như để khoe với đám bà con nghèo khổ sự giàu có trưởng giả bất ngờ của họ, là những người đảng viên hay tự khoát cho mình cái từ “là nô bộc của nhân dân”.

Bây giờ mùa Đông chưa qua hết, nhưng ngày Tết cổ truyền cũng đang cận kề. Những đứa con bụng đói nhẵn, ngồi chụm nhau trong căn nhà vắng ngắt chờ đợi Bố Mẹ đi cày thuê cuốc mướn đã nhá nhem tối vẫn chưa thấy về.  Ngày cứ qua ngày như thế. Vậy mà ở một góc phố phường đèn giăng sáng tỏ, thì cũng hằng bữa chiều tối nhưng các gia đình cán bộ thì có đầy đủ vợ con cùng quây quần để thưởng thức những món cao lương mỹ vị trong ngôi nhà ấm cúng,  hay những cán bộ quan tham rủ nhau đàn đúm trong những nhà hàng sang trọng có gái đẹp hầu hạ tiếp đón.

Ôi thế sự! trong đất nước Việt Nam bây giờ có hai tầng lớp cách biệt quá xa, có hai giai cấp chênh lệch khó gần gũi cảm thông được… Trong sự đời tưởng là bình thường, nhưng đó chính là sự ẩn hiện của cái Ác và cái Độc giữa con người Việt Nam hôm nay đối với nhau.

Nhưng… trong Trời Đất có Ác sẽ có Thiện. Có Bất nhẫn thì ắt có Nhân Ái.

Bởi thế, trong gió lạnh mùa Đông những gia đình quá hẩm hiu cũng sẽ có một ngày bất chợt, họ nhận được vài tia nắng Xuân.

Đó là chiếc phong bì từ thiện với số tiền khiêm nhường, chỉ là 250,000 đồng tiền Việt Nam, từ Câu lạc Bộ Hoa Mai, một việc làm ý nghĩa không phô trương mà rất âm thầm, bằng những sự đóng góp nhân ái của các thân hữu và những công sức tự nguyện của các cộng tác viên Hoa Mai trong nước, đã cố gắng đi đến tận cùng một thôn làng nghèo của tỉnh Quảng Ninh (giáp Trung Quốc) để chuyền trao đến tận tay từng nhà dân.

Vâng, 20 gia đình người dân tại xã Đường Hoa, huyện Hải Hà, tỉnh Quảng Ninh đang thực sự cần trợ giúp một chút vật chất trong những ngày đónTết cổ truyền Việt Nam. Và Hoa Mai đã mang đến cho bà con này mùa Xuân có thêm chút sắc màu tươi tắn.

Nhưng có lẽ, điều mà 20 hộ dân nghèo xã Đường Hoa và còn nhiều hộ dân nghèo khắp cùng đất nước đang chờ đợi, không chỉ là niềm vui nhận được vật chất, mà là vô cùng ấm áp bởi một niềm vui tinh thần mà họ rất muốn nhận được, đó là tình thương yêu chia sẻ giữa những người đồng bào Việt Nam trong và ngoài nước với nhau. 

Đỗ Quyên

CTV Hoa Mai (Việt Nam)

 

Ngân khoản: $300 USD (do Quỹ Xã Hội của CLBHM bảo trợ)

Số gia đình được giúp: Tổng cộng 20 gia đình

Hình thức quà tặng: Tiền mặt

Copyright (c) The ViDan Foundation, Inc 2014. All rights reserved.
Designed by olwebdesign.com